Lê Thánh Tông

Lê Thánh Tông (25 tháng 8 năm 1442 – 3 tháng 3 năm 1497) là hoàng đế thứ năm của Hoàng triều Lê nước Đại Việt. Ông trị vì từ ngày 26 tháng 6 năm 1460 đến khi qua đời năm 1497, tổng cộng 37 năm, là vị hoàng đế trị vì lâu nhất thời Hậu Lê – giai đoạn Lê sơ trong lịch sử Việt Nam. Thời kỳ của ông được đánh dấu sự hưng thịnh của nhà Hậu Lê nói riêng và chế độ phong kiến Việt Nam nói chung với tên gọi là Hồng Đức Thịnh Thế, một trong bốn thời kỳ hưng thịnh nhất của triều đại phong kiến Việt Nam.

Ông đạt được nhiều thành tựu về quan chế – hành chính, xây cất, quân sự, kinh tế, luật pháp, y tế, giáo dục, văn hoá, xã hội – tôn giáo, chinh phạt phương Nam phương Tây mở rộng Đại Việt. Không những vậy ông còn là người con thông minh, thờ mẹ rất có hiếu, lừng lẫy một phương. Ông còn là người tạo nên ba thành tựu nổi bật của thời Lê Sơ: Hội Tao Đàn, Bản đồ Hồng Đức và Bộ luật Hồng Đức. Năm 1497, ông được mai táng vào Chiêu Lăng, bên tả Vĩnh Lăng của Lê Thái Tổ.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *